CHƯƠNG MỞ ĐẦU – PHẦN 5

Tác phẩm hoàn toàn hư cấu.
Mọi tổ chức, cá nhân, sự kiện đều do tác giả tưởng tượng nhằm phục vụ mục đích nghệ thuật.

Bản gốc duy nhất đăng tại: https://donvi108.com
Tác giả (bút danh): Hạ Kỳ

SỰ KIỆN GIAO CHỈ 17 – ĐÊM MÀ TRỤC LỆCH MỘT ĐỘ

Trong lịch sử của 108, có những nhiệm vụ lớn, có những chiến dịch dài, và có những biến cố được ghi bằng mật danh.
Nhưng chỉ có một sự kiện khiến toàn bộ hệ thống phải tái cấu trúc, khiến mọi cấp bậc đều đảo ngược, khiến Trường trở thành “người không thể thay thế”.

Sự kiện ấy mang tên:

Giao Chỉ 17.

Không có hồ sơ.
Không có nhân chứng.
Không có báo cáo tổng kết.
Chỉ có một câu còn lại trong phần giải mật:

“Nếu không có Trường, chúng ta đã mất cả bầu trời đêm đó.”

Câu chữ duy nhất – và cũng là lời cáo phó cho phần ký ức đã bị xóa khỏi quốc gia.

Những gì còn sót lại trong các tầng hồ sơ

Định – người trông coi ký ức – từng nói:
“Giao Chỉ 17 là điểm mà tất cả các dòng dữ liệu đều bị cắt cùng một lúc.”

Sau này, khi tái dựng từ những mảnh rời, người ta chỉ còn ba nguồn:

  • Nhật ký mã hóa trong thiết bị của Trường
  • Một đường tín hiệu bất thường trong mạng truyền tin quân sự cấp chiến lược
  • Bản đồ biến dạng từ một hệ thống vệ tinh đã bị xóa quỹ đạo sau đêm đó

Khi ghép lại, chúng cho thấy một bức tranh không hoàn chỉnh nhưng đủ để gây lạnh sống lưng:

  • Một nhóm đối tượng không xác định đã xâm nhập vào một khu vực chiến lược ở biên giới phía Bắc.
  • Phạm vi không lớn – chỉ bằng một huyện.
  • Nhưng tín hiệu họ sử dụng có khả năng thay đổi mô hình vận hành của Trục Trung Tâm.
  • Mục tiêu dường như không phải đánh chiếm, mà lệch trục — khiến nền an ninh quốc gia rơi vào trạng thái “trôi”.

Nói cách khác:
Họ không muốn phá hủy đất nước.
Họ muốn đổi hướng nó.

Và đêm ấy, hướng đi của quốc gia đã suýt bị bẻ cong.

Trường bước vào bóng tối

Khi tín hiệu đầu tiên xuất hiện, Kỳ và Kháng lập tức đề xuất phong tỏa khu vực.
Chiến chuẩn bị cho một chiến dịch can thiệp nhanh từ ngoài biên.
Nhất yêu cầu ngắt toàn bộ mạng cảm biến.
Thắng sẵn sàng kích hoạt đơn vị đặc nhiệm.

Nhưng Trường nói một câu khiến tất cả dừng lại:

“Tắt hết. Để tôi đi.”

Đó là lần đầu tiên – và cũng là lần cuối cùng – ông tự mình yêu cầu đơn độc xử lý một mối đe dọa cấp Trục.

Không ai hiểu tại sao.
Không ai dám hỏi.

Ông mang theo đúng ba thứ:

  • một thiết bị đọc tín hiệu tự chế,
  • một khẩu súng không số loạt,
  • và cuốn sổ ghi tay luôn mang theo từ thời còn nằm rừng.

Ông đi vào bóng đêm biên giới như thể đã biết trước nơi mình phải đến.

Khoảng trống 47 phút

Trong hồ sơ liên lạc của 108, có một đoạn bị rỗng hoàn toàn:
47 phút.

Không nhiễu tín hiệu.
Không thu âm.
Không sóng mang.
Không dữ liệu từ vệ tinh.

“Nó không phải mất tín hiệu,” Nhất từng nói.
“Nó là một dạng… khoảng không.”

Khoảng trống ấy chỉ xuất hiện duy nhất một lần trong lịch sử.

Và nó trùng với thời điểm Trường tiếp cận khu vực Giao Chỉ 17.

Khi tín hiệu trở lại, người ta không thấy Trường ở điểm đã dự đoán.
Ông xuất hiện cách đó 8,3 km, giữa một vùng rừng đã cháy thành tro mà không hề có dấu hiệu cháy lan.

Ông không bị thương.
Không kiệt sức.
Nhưng ánh mắt ông – theo lời Kháng – “như người vừa nhìn thấy điều mà lịch sử cố tình che giấu”.

Những manh mối không khớp

Sau khi trở về, Trường được đưa vào phòng thẩm tra bắt buộc – theo quy định mỗi khi một thành viên tiếp xúc trực tiếp với mối đe dọa cấp Trục.

Trong bản ghi âm đã bị phân rã, còn lại đúng ba câu:

Người thẩm tra: “Ông đã gặp ai?”
Trường: “Không phải người.”

Người thẩm tra: “Họ muốn gì?”
Trường: “Một độ lệch.”

Người thẩm tra: “Ông đã làm gì?”
Trường: “Giữ nguyên.”

Không ai biết “không phải người” nghĩa là gì.
Không ai biết “độ lệch” là gì.
Không ai biết “giữ nguyên” bằng cách nào.

Chỉ biết rằng ngay sau câu trả lời ấy, hồ sơ bị đóng lại và xóa hoàn toàn.

Hệ quả – 108 được tái lập

Sau sự kiện đó, Người Được Chọn đời trước ban bố ba quyết định chưa từng có:

  1. Nâng 108 lên cấp tuyệt mật ∅ – cao hơn bất kỳ cơ quan nào.
  2. Trao toàn quyền chỉ huy cho Trường, không qua bất kỳ tầng kiểm soát nào.
  3. Xóa sạch 90% dữ liệu liên quan đến sự kiện Giao Chỉ 17.

Cũng từ đó, Trường trở thành người duy nhất nắm trọn Trục Trung Tâm.
Không truyền lại.
Không chia sẻ.
Không giải thích.

Bát Trụ được lập, 100 điệp viên được tuyển mới, toàn bộ cấu trúc 108 được xây dựng lại dựa trên nguyên tắc:

“Không bao giờ để Trục lệch thêm lần nữa.”

Những câu hỏi còn bỏ ngỏ

Dù tất cả hồ sơ đã bị xóa, 108 vẫn mang theo những nghi vấn không lời giải:

  • Vì sao sự kiện chỉ kéo dài chưa đến một giờ nhưng đủ để thay đổi cả cấu trúc quốc gia?
  • Ai – hoặc thứ gì – đứng sau tín hiệu làm lệch Trục?
  • Tại sao chỉ một mình Trường được gửi vào?
  • Khoảng trống 47 phút chứa điều gì?
  • Và quan trọng nhất:
    Tại sao sau đêm đó Trường trở thành người duy nhất bị “ràng buộc” với Trục Trung Tâm?

Định từng nói:
“Có những bí mật không được dùng để hiểu, mà để mang theo.”

Di sản của Giao Chỉ 17

Từ đêm ấy, 108 không còn là một lực lượng.
108 trở thành một cột chống, một lớp ngầm giữ cho quốc gia không trôi khỏi quỹ đạo chiến lược.

Chiến nói rằng mỗi nhiệm vụ của 108 đều là “bản sao mờ của Giao Chỉ 17”.
Kỳ nói rằng mọi chiến dịch chỉ là “dọn đường cho cái không được phép lặp lại”.
Nhất nói rằng công nghệ tương lai “chỉ giúp mô phỏng khoảng trống — không lấp được nó”.
Lợi thì im lặng — nhưng đó là sự im lặng kinh nghiệm.

Còn Trường, mỗi khi ai đó nhắc đến Giao Chỉ 17, ông chỉ nhìn về phía Bắc — và không bao giờ nói một lời nào.

Trục vẫn đứng yên. Nhưng bóng đêm đêm đó chưa bao giờ hoàn toàn biến mất.

— HẾT CHƯƠNG—

Đơn Vị 108 | Bút danh: Hạ Kỳ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang