Tác phẩm hoàn toàn hư cấu.
Mọi tổ chức, cá nhân, sự kiện đều do tác giả tưởng tượng nhằm phục vụ mục đích nghệ thuật.
Bản gốc duy nhất đăng tại: https://donvi108.com
Tác giả (bút danh): Hạ Kỳ
KHỞI ĐẦU CỦA SỰ IM LẶNG
Sương sớm đổ xuống thung lũng như một lớp tro mỏng, ngấm vào da thịt người đứng trong đó. Không khí lạnh có mùi sắt cũ, mùi của đất rừng đã ngủ quá lâu. Con suối cạn phía trước lán gỗ róc rách như tiếng dây kim loại bị ai đó gẩy nhẹ. Âm thanh ấy lập lại, đều đặn như một câu chuyện cũ cố tìm đường quay về.
Trong căn lán gỗ mục, người đàn ông trẻ ngồi trước một chiếc radio tự chế toàn dây đồng, tụ điện và vài linh kiện đã ngả màu nâu khét. Ánh mắt anh hướng ra khoảng đen của cánh rừng, nhưng tâm trí hoàn toàn chìm trong những dải tín hiệu mà chỉ một mình anh nghe thấy.
Tín hiệu đó xuất hiện ba đêm liên tiếp.
Mảnh, dài, có nhịp thở.
Không phải sóng quân sự thông thường.
Không phải sóng dân sự.
Không phải sóng thử nghiệm.
Nó giống như… lời gọi.
Khi đó, anh chưa tên là Trường.
Hồ sơ ghi: “Kỹ thuật viên vô tuyến. Nam. Xu hướng tách biệt. Ít giao tiếp. Không thích trả lời câu hỏi.”
Người chỉ huy cũ từng nói đùa, nửa thật nửa không:
“Thằng đó lặng đến mức tao không biết nó có cảm xúc không.”
Nhưng chiến tranh có quy luật của nó:
Những người ồn ào được ghi nhận,
những người thông minh được dùng đúng chỗ,
những người im lặng được giao những thứ không ai dám chạm.
Anh thuộc loại cuối.
Anh không biết lúc đó mình đang đứng ở rìa của một con đường mà về sau sẽ định hình số phận của 108 người.
Anh chỉ biết: rừng đang nói chuyện, và anh là người duy nhất nghe được.
Cuối đêm thứ ba, tín hiệu đột ngột đổi biên độ.
Từ phổ tần thấp kéo dần lên phổ trung.
Rồi một “tiếng gãy” vang lên — không phải tiếng nhiễu, mà như dòng suy nghĩ bị ai đó cắt ngang.
Anh nghiêng đầu, đặt tay lên núm điều chỉnh, và lần đầu tiên cảm nhận được thứ mà suốt đời sau anh không gọi tên:
Một sự im lặng biết suy nghĩ.
Nó không giống bất kỳ dạng tín hiệu nào anh từng học.
Nó… lắng nghe lại chính anh.
Cảm giác ấy khiến anh bất giác rùng mình.
Khoảnh khắc đó, một suy nghĩ lóe lên — không phải từ lý trí, mà từ thứ bản năng tồn tại ở tầng sâu hơn:
“Thứ này không thuộc về cánh rừng.”
Ngoài kia, trời sắp sáng. Sương mù tràn xuống từ những sống núi, vắt qua tán cây như những dải vải xé rách. Không gian tối đến mức anh cảm thấy như rừng đang áp sát, thử xem anh có run không.
Anh không run.
Anh chỉ cúi xuống, lật cuốn sổ nhỏ bên cạnh radio, ghi lại chuỗi tín hiệu mới. Mỗi ký hiệu anh viết ra đều mang theo một trực giác lạ: nó không phải của họ — cũng không phải của mình.
Khoảnh khắc đó, anh không biết rằng mình vừa bước sang một ranh giới vô hình.
Trong nhiều năm sau, có người hỏi anh:
“Khi nào anh nhận ra đời mình đi theo hướng khác?”
Anh đáp:
“Là lúc rừng im lặng, và tôi nhận ra đó không phải sự im lặng của thiên nhiên.”
Một người khác hỏi:
“Anh có sợ không?”
Anh chỉ khẽ mỉm cười:
“Sợ những gì có tên. Không sợ những gì chưa được gọi tên.”
Bên ngoài lán gỗ, trời bắt đầu sáng.
Nhưng bên trong anh, một bóng đêm khác đang hình thành — không phải bóng tối của nỗi sợ, mà là bóng tối của sự chú ý tuyệt đối.
Một chiến dịch sẽ mở ra từ chính tín hiệu ấy.
Một cánh rừng sẽ trở thành nơi chết không im tiếng.
Một con người sẽ bỏ lại tên cũ để mang một chiến danh mới.
Và một tổ chức bí mật sẽ được sinh ra từ mảnh im lặng này.
Nhưng tất cả, lúc ấy, chỉ bắt đầu bằng một người đàn ông trẻ…
ngồi trước chiếc radio cũ…
lắng nghe thứ mà không ai khác nghe được.
Sự im lặng bắt đầu ở đây.
Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.
— HẾT CHƯƠNG—
Đơn Vị 108 | Bút danh: Hạ Kỳ
