CHƯƠNG I — PHẦN 2

Tác phẩm hoàn toàn hư cấu.
Mọi tổ chức, cá nhân, sự kiện đều do tác giả tưởng tượng nhằm phục vụ mục đích nghệ thuật.

Bản gốc duy nhất đăng tại: https://donvi108.com
Tác giả (bút danh): Hạ Kỳ

DÃ MỘC — NƠI CHẾT KHÔNG IM TIẾNG

Rừng Dã Mộc không phải khu rừng thông thường được vẽ trên bản đồ quân sự.
Đó là một vùng âm thanh sai lệch, nơi gió mang theo tần số, và lá cây đôi khi rung theo nhịp không thuộc về tự nhiên. Người lính cũ từng nói: “Dã Mộc có hai lớp. Một lớp cho mắt nhìn. Một lớp dành cho kẻ biết lắng nghe.”

Trường thuộc nhóm thứ hai.

Tín hiệu mở màn

Chiến dịch bắt đầu bằng một tín hiệu kéo dài 1,12 giây — quá dài để là nhiễu, quá ngắn để là phát sóng cố định. Tần số tăng giảm theo dạng sóng mà chỉ có hệ thống tự học mới tạo được. Nhưng năm đó, không quốc gia nào công khai sở hữu công nghệ như thế.

Phân tích ban đầu kết luận:
“Khả năng cao thuộc về Song Chu.”

Song Chu không có quốc gia, không có lãnh thổ, không có quốc kỳ.
Nhưng ai cũng biết nó tồn tại.
Họ vận hành theo nguyên tắc: gây hỗn loạn vừa đủ để thế giới không sụp đổ, nhưng không đứng vững.

Những nơi Song Chu xuất hiện, cán cân quyền lực luôn lệch đi một chút — chỉ một chút thôi — nhưng đủ để đổi hướng cả thập kỷ.

Trường nghe tín hiệu ấy và nói nhỏ, gần như bản năng:

“Đây không phải thử nghiệm. Đây là gọi nhau.”

Không ai hiểu vì sao anh nói thế.
Anh cũng không chắc mình hiểu.

Đội hình 12 người

Đơn vị được điều vào rừng là đội kỹ thuật – trinh sát hạng nhẹ, không thuộc bất kỳ nhánh tác chiến đặc thù nào. 12 người, 3 tổ, mang theo thiết bị thông tin, cảm biến địa từ và bộ khóa phá hủy tần số.

Họ không có nhiệm vụ chiến đấu lớn.
Chỉ là:
“Xác định vị trí trạm thu trái phép – vô hiệu hóa – rút lui sau 30 phút.”

Nhưng trong bóng rừng, mọi thứ không đơn giản như lý thuyết.

Ngay đêm đầu, ba cảm biến sinh học của họ bị vô hiệu hóa.
Đêm thứ hai, hệ radar cầm tay của tổ 2 ghi nhận “một bóng nhiệt” di chuyển theo dạng sóng — không phải người, cũng không phải thú.
Đêm thứ ba, tất cả GPS đều lệch 7 độ.

Chỉ có chiếc radio tự chế của Trường hoạt động.

Đó là lúc người chỉ huy nhìn anh và nói:

“Cậu ngồi yên mà vẫn biết nhiều hơn mấy thứ máy tiền tỷ.”

Trường không đáp.
Anh chỉ lắng nghe rừng.

52 ngày im lặng

Đội mất 52 ngày để tiếp cận vị trí trạm thu — điều không thể giải thích bằng logic địa hình.

Khoảng cách thực tế chỉ hơn 40 km².
Nhưng mỗi lần họ tưởng đã đến gần, tín hiệu lại dịch sang hướng khác.
Như thể có ai đó đang di chuyển cả trạm — hoặc di chuyển chính cánh rừng.

Ngày thứ 31, tổ 3 mất liên lạc.
Họ không gào, không bắn, không để lại dấu giày.
Chỉ biến mất.

Ngày thứ 40, người chỉ huy ghi vào sổ:
“Rừng đang thở theo nhịp của cái trạm.”

Ngày thứ 48, Trường nói câu duy nhất suốt nhiều ngày:

“Họ đang nghe lẫn nhau. Không phải nghe chúng ta.”

Cả đội nhìn anh như nhìn người nói mớ, nhưng không ai phản đối.
Bởi họ cũng cảm nhận một điều kỳ lạ: mọi âm thanh trong rừng tạo thành chuỗi nhịp — một thứ đối thoại vô hình.

Trạm thu trong khe đá

Ngày thứ 52, đội phát hiện trạm thu nằm trong khe đá ẩm, bao quanh bởi hơn 200 cảm biến sinh học đa cấp, cấu trúc như mạng rễ cây cắm xuống đất.

Công nghệ vượt xa mọi tiêu chuẩn quân sự đương thời:

  • cảm biến stress sinh học
  • cáp quang vi mô bán hữu cơ
  • bộ khuyếch đại tín hiệu dạng “tự thích nghi”
  • thiết bị thu cảm xúc hạ tầng giọng nói
  • bộ phân tích dao động tâm lý theo thời gian thực

Không ai dám nói.
Vì tất cả đều hiểu: đây không phải trạm thu, mà là tai của một hệ thống lớn hơn nhiều.

Trường đặt tay lên đá và nói nhỏ:

“Nó đang học chúng ta.”

Ngay lúc đó, âm thanh trong rừng im bặt.
Như thể ai đó vừa bấm nút “tạm dừng”.

Bảy phút địa ngục

Họ chỉ có 30 phút để phá hủy.
Nhưng chỉ 7 phút để sống sót.

Trường kích hoạt bộ phá tần số.
Cây rừng rung lên.
Cảm biến sinh học đồng loạt phát sáng như đom đóm.

Rồi bóng nhiệt xuất hiện — lần này không một, mà nhiều.

Không phải người.
Không phải thú.
Không theo hình dạng cố định.

Tiếng súng nổ vang trong rừng — nhưng âm thanh bị hút vào khoảng không, không vang lại.
Đội hình tan vỡ trong bốn phút đầu.
Những tiếng kêu qua bộ đàm nghe như bị ai đó bóp méo, kéo dài, chồng lên nhau.

Khoảnh khắc ấy, Trường cảm nhận thời gian như một sợi dây bị kéo căng:

  • tiếng súng như nhịp tim
  • tiếng hét như tín hiệu điện
  • tiếng đạn rơi như hạt mưa dội vào mặt đất

Anh không nhớ rõ mình đã làm gì trong từng giây.
Anh chỉ biết: mọi thứ trong đầu anh chuyển sang im lặng tuyệt đối.

Và anh bước về phía trạm, không chần chừ, không sợ hãi.
Như thể anh hiểu chính xác điểm yếu của nó.

Kết thúc – và cái giá

Khi trực thăng tìm được đội, chỉ còn ba người.

Hai người hấp hối trên sàn, bọt máu chảy từ miệng, mùi giống mùi thuốc thử sinh học.
Họ chết trước khi trực thăng chạm đất.

Trường nằm dựa vào gốc cây lớn, hơi thở đều đến đáng sợ.
Trên tay anh, cuốn sổ ghi đầy tần số lạ và các ký hiệu không thuộc hệ mật mã quân sự.

Trên trang cuối, dòng chữ viết vội bằng máu:

“Họ không chỉ thu tín hiệu.
Họ nghe ý nghĩ nhau.”

Khi cấp trên hỏi câu đó nghĩa là gì, anh chỉ nói:

“Tôi không chắc.
Nhưng nó không phải của con người.”

Từ ngày đó, Trường trở thành người cuối cùng bước ra khỏi rừng Dã Mộc — và người đầu tiên hiểu rằng thế giới đang dùng thứ ngôn ngữ mà chúng ta chưa học được.

— HẾT CHƯƠNG—

Đơn Vị 108 | Bút danh: Hạ Kỳ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang