CHƯƠNG I — PHẦN 3

Tác phẩm hoàn toàn hư cấu.
Mọi tổ chức, cá nhân, sự kiện đều do tác giả tưởng tượng nhằm phục vụ mục đích nghệ thuật.

Bản gốc duy nhất đăng tại: https://donvi108.com
Tác giả (bút danh): Hạ Kỳ

GIAO CHỈ 17 — BẦU TRỜI BỊ MỞ KHÓA

Không ai biết chính xác Sự kiện Giao Chỉ 17 bắt đầu lúc nào.
Có báo cáo nói nó khởi phát lúc 01:47.
Có trung đội trực canh nói họ thấy “ánh sáng quét ngang trời” từ 00:52.
Có bản ghi radar cho thời điểm 02:13.
Không có dữ liệu nào khớp nhau.

Nhưng có một điều tất cả đều đồng nhất:
Đêm đó, bầu trời không vận hành theo quy luật mà con người từng biết.

Ba tín hiệu đầu tiên

Bộ phận trực vô tuyến của quân khu thu được ba tín hiệu cách nhau 11 phút.
Tín hiệu 1: dạng sóng tâm lý xung.
Tín hiệu 2: sóng điều biến âm biên — mô hình chỉ thấy trong công nghệ truyền ý định.
Tín hiệu 3: mất dạng — nghĩa là không thể phân tích, không thể giải mã, không thể đo đếm.

Một kỹ thuật viên đã mô tả tín hiệu 3 như sau:

“Nó không phải sóng.
Nó là… điểm im lặng giữa hai sóng.”

Những mô tả đó bị xếp loại “ảo giác cảm thính” và hồ sơ bị đóng lại ngay sau đêm xảy ra sự kiện.

Bất thường trên bầu trời

Lực lượng phòng không ghi nhận ba trạng thái lạ:

  • Mây di chuyển theo hình xoắn ốc ngược chiều thời gian
  • Tầng ionos tự phát sáng với tần suất 3 Hz
  • Một vùng “trắng dữ liệu” rộng gần 16 km² — mọi radar đều trống, như thể bầu trời bị xóa

Trạng thái trắng dữ liệu này chính là nguồn gốc của câu nói truyền miệng về sau:

“Đêm ấy, bầu trời bị mở khóa.”

Người ta không biết khóa cái gì — hay mở cái gì.

Chỉ biết thứ vận hành bầu trời lúc ấy không phải lực lượng con người.

Sự động viên của cấp chiến lược

Ngay sau tín hiệu thứ 3, Người Được Chọn đời trước triệu tập cuộc họp khẩn, phá vỡ tất cả lớp thủ tục an ninh.
Mệnh lệnh được ban xuống trong 6 phút — thời gian ngắn đến mức các sĩ quan phiên dịch còn chưa kịp xác thực chữ ký điện tử.

Nội dung mệnh lệnh:
“Không kích hoạt phòng không.
Không phản công.
Không hành động.
Giữ im lặng.”

Một sĩ quan trẻ không hiểu, lỡ thốt lên:
“Nhưng đó là hành vi xâm nhập không phận ở cấp ∅!”

Người Được Chọn trả lời:

“Nếu thứ đó muốn tấn công, chúng ta đã không có 6 phút để nói chuyện.”

Cả căn phòng đông cứng.

Đó là lần đầu tiên trong lịch sử, phản ứng quốc gia cấp chiến lược là: im lặng.

Trường được triệu hồi

Trường khi ấy vẫn là một sĩ quan vô tuyến, mới phục hồi sau Dã Mộc được ba tháng.
Anh được chở bằng một chuyến trực thăng không số hiệu, không đèn, không phi công lộ mặt.

Trên đường đi, anh nhận được lệnh duy nhất:

“Không được phép hỏi.”

Trong phòng họp tối lạnh, Người Được Chọn nhìn anh 5 giây — không nhiều hơn — rồi nói:

“Thứ đêm nay giống thứ trong Dã Mộc, đúng không?”

Trường đáp:

“Không giống.
Nhưng có cùng nguồn.”

Không ai hiểu nhóm từ “cùng nguồn” nghĩa là gì.
Trừ Người Được Chọn.

Ông chỉ nói:

“Đi.”

Không vũ khí.
Không đội hộ tống.
Chỉ có một thiết bị thu tín hiệu dạng tự chế mà Trường tự làm.

Khoảng trống 47 phút

Khi Trường được đưa đến khu vực Giao Chỉ, mọi thiết bị đều hoạt động ổn định.
Nhưng ngay khi anh đặt chân xuống đất, toàn bộ hệ thống thu – phát – định vị rơi vào trạng thái trắng dữ liệu.

Không nhiễu.
Không mất tín hiệu.
Mà là không tồn tại.

Chính xác 47 phút.
Không phải 46.
Không phải 48.

47 phút — con số không có ý nghĩa quân sự, nhưng có ý nghĩa toán học: đó là khoảng thời gian cần để một hệ thống đủ lớn tự đồng bộ hóa.

47 phút ấy trở thành vùng tối nhất trong lịch sử tình báo quốc gia.
Không ai biết Trường đã gặp gì.
Không ai biết anh đã làm gì.

Các nhà phân tích chỉ biết một điều:
tâm lý sinh học của khu vực thay đổi đột ngột đúng phút thứ 47.

Như thể ai đó vừa buông tay khỏi một bánh đà khổng lồ.

Khi tín hiệu quay trở lại

Một tia sáng lạ cắt ngang bầu trời lúc 03:04, như đường bút ai đó viết lên không khí rồi xóa ngay.
Ngay sau đó, radar báo hiệu trở lại.
Vệ tinh phục hồi.
Radio chạy bình thường.

Trường được tìm thấy cách vị trí ban đầu 8,3 km, ngồi tựa một tảng đá, không mệt, không thương tích, nhưng đôi mắt…
không nhìn vào bất cứ vật thể nào.

Như thể anh đang quan sát một bản đồ mà người khác không nhìn thấy.

Trong tay anh là cuốn sổ — trang cuối viết:

“Không được để họ chạm vào bầu trời thêm lần nữa.”

Không ai biết “họ” là ai.
Câu đó trở thành câu bị kiểm duyệt nhiều nhất trong hồ sơ tuyệt mật.

Hậu quả lập tức

Khi Trường được đưa về, một hội đồng an ninh chiến lược lập tức được triệu tập.

Kết luận duy nhất:

“Đêm nay không thuộc về phạm trù chiến tranh giữa các quốc gia.”

Ngay lập tức:

  • 90% hồ sơ Giao Chỉ 17 bị xóa
  • Toàn bộ dữ liệu còn lại được chuyển vào tầng ∅
  • Tất cả các nhân chứng bị phân tán về các căn cứ khác nhau
  • Mọi thiết bị ghi hình, ghi âm bị phá hủy
  • Khu vực Giao Chỉ đóng cửa vĩnh viễn trong 5 năm

Khái niệm “bầu trời bị mở khóa” biến mất khỏi văn bản, nhưng tồn tại dai dẳng trong lời kể ngầm của thế hệ sĩ quan sau đó.

Khoảnh khắc định mệnh

Ba tiếng sau sự kiện, Người Được Chọn gọi riêng Trường lại.
Không có ai khác trong phòng.
Camera bị tắt.
Ghi âm bị cấm.

Chỉ có một câu được truyền miệng đến hiện tại:

“Nếu đêm nay cậu không có mặt, chúng ta đã mất cả bầu trời.”

Không phải bầu trời vật lý.
Mà là lớp trụ cấu trúc che chắn Trục Trung Tâm.

Trường không nói gì.
Ông chỉ đứng đó, với đôi mắt không còn là của người vừa thoát chết — mà là của người vừa mang về thứ mà không ai khác có thể hiểu.

Sự kiện được kết lại bằng năm chữ

Hồ sơ Giao Chỉ 17, khi bị khóa hoàn toàn, chỉ để lại dòng cuối:

“Không được phép lặp lại.”

Không nói phải làm sao tránh.
Không nói mối đe dọa là gì.
Không nói Trường đã làm gì.

Chỉ nói: không được phép.

Kể từ đêm đó

Cán cân quyền lực trong quân đội thay đổi.
Một cấu trúc mới hình thành.
Một người lính vô tuyến vô danh bắt đầu bước vào lòng của một bí ẩn lớn hơn cả quốc gia.

Và những người có mặt đêm Giao Chỉ 17 đều nói cùng một điều:

“Sau đêm ấy, Trường không còn là người bước ra từ Dã Mộc.
Anh trở thành người mà bầu trời từng nhìn thấy.”

— HẾT CHƯƠNG—

Đơn Vị 108 | Bút danh: Hạ Kỳ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang