CHƯƠNG I — PHẦN 4

Tác phẩm hoàn toàn hư cấu.
Mọi tổ chức, cá nhân, sự kiện đều do tác giả tưởng tượng nhằm phục vụ mục đích nghệ thuật.

Bản gốc duy nhất đăng tại: https://donvi108.com
Tác giả (bút danh): Hạ Kỳ

LỜI TRIỆU KIẾN — KHI MỘT CON NGƯỜI TRỞ THÀNH MỘT CHIẾN DANH

Ba ngày sau Giao Chỉ 17, trời đổ mưa lạnh.
Không phải kiểu mưa miền núi thông thường, mà là thứ mưa như thể bầu trời muốn rửa sạch điều gì đó không nên tồn tại.

Lúc 04:12, một chiếc xe chống đạn màu đen dừng trước căn nhà tập thể nơi Trường đang trú dưỡng. Không còi. Không biển. Không tín hiệu quân sự.

Người tài xế đeo mặt nạ nửa mặt, nói đúng bốn chữ:

“Anh được triệu kiến.”

Không cấp bậc.
Không xưng hô.
Không giới thiệu.

Trường đứng dậy, cầm theo cuốn sổ duy nhất anh giữ từ Dã Mộc.
Anh biết: mọi câu hỏi đều vô nghĩa khi lệnh được ban theo giọng đó.

Con đường không tên

Chiếc xe chạy qua ba trạm kiểm soát không ánh sáng.
Không một trạm nào yêu cầu giấy tờ.
Dường như họ đã biết trước anh sẽ đi qua.

Con đường dẫn xuống một hầm sâu đến mức tai anh bắt đầu ù nhẹ khi xe giảm áp suất.
Đây không phải cơ sở quân sự thông thường.
Đây là một tầng của hệ thống mà hầu hết sĩ quan chỉ nghe tin đồn — tầng ∅.

Khi cánh cửa kim loại mở ra, Trường thấy một hành lang dài với ánh đèn trắng lạnh, phản chiếu xuống sàn bê tông mịn như mặt hồ không gợn.

Ở cuối hành lang là một cánh cửa khác.
Trên đó không có ký hiệu, không có số.
Chỉ có một đường thẳng mảnh — tượng trưng cho trục.

Người Được Chọn

Căn phòng bên trong rộng vừa đủ cho một bàn dài và bốn ghế.
Không có cờ.
Không có vũ khí.
Không có hình ảnh lãnh đạo.

Chỉ có một người —
ngồi thẳng lưng, áo sơ mi xám, mắt nhìn xuống xấp hồ sơ không bìa.

Người Được Chọn.
Người duy nhất có quyền đọc tầng hồ sơ đã bị thiêu sau 6 phút.
Người duy nhất hiểu những gì xảy ra ở Dã Mộc và Giao Chỉ 17.
Người duy nhất có quyền triệu ai đó mà không cần lý do.

Khi Trường bước vào, ông không ngẩng đầu ngay.
Ông để Trường đứng đó đúng mười giây.
Khoảng lặng khiến không khí như bị hút ra khỏi phòng.

Rồi ông nói:

“Cậu không cần giải thích điều gì.
Ta đã xem đủ.”

Trường không nói.
Không gật.
Không nghiêng đầu.
Anh đứng như cái bóng thẳng tắp.

Người Được Chọn tiếp:

“Cậu mang trong đầu một thứ mà không ai trong hệ thống này đủ thính để nghe, đủ tĩnh để giữ, đủ yên để không bị nuốt mất.”

Ông khẽ nhún tay lên xấp hồ sơ trước mặt:

“Thứ này không nói được hết.”

Ông đẩy xấp hồ sơ sang cạnh bàn — động tác nhỏ nhưng có sức nặng của một phán quyết.

“Ta sẽ nói thẳng.
Cậu vừa bước vào vùng mà không ai trong quốc gia này tiến vào một mình và sống sót.”

Đặt lại tên — khai sinh một chiến danh

Người Được Chọn đặt hai tay lên bàn.

Ông hỏi:

“Tên cậu?”

Trường đáp bằng tên thật cũ.

Ông lắc đầu:

“Tên đó thuộc về người đã nằm lại một phần ở Dã Mộc.
Người đứng trước ta là một cá thể khác.
Một cấu trúc khác.
Một điểm neo mà chúng ta cần.”

Ông nói tiếp, giọng trầm xuống:

“Từ giờ, cậu sẽ mang cái tên mà tổ chức mới phải đứng lên từ nó:
Trường.
Trụ.
Cột.
Người giữ trận địa cuối cùng.”

Trường không biểu cảm.
Nhưng không khí xung quanh anh như co lại một chút.

Từ giây phút đó, tên cũ của anh chết.
“Trường” không phải tên gọi — mà là phận số.

Bàn tay đặt nền móng

Người Được Chọn mở một tệp tài liệu mới.
Không phải giấy.
Mà là bề mặt cảm biến sinh học đã mã hóa.

Ông đọc từng dòng như thể khẳng định một điều đã được chuẩn bị từ lâu:

  • “Một tổ chức không tồn tại trên giấy.”
  • “Không để lại dữ liệu. Không lưu vết. Không có lịch sử.”
  • “Một tổ chức chỉ có 8 người mang danh tính thật.”
  • “100 cá thể không tên làm xương sống.”
  • “Không thuộc bất kỳ bộ chỉ huy nào.”
  • “Chỉ tuân lệnh một người: Trường.”

Trường nghe từng chữ, im lặng như đá.

Người Được Chọn nói câu cuối:

“Tên của nó sẽ là Đơn Vị 108.
Cậu là người đầu tiên.”

Không có pháo.
Không có tuyên thệ.
Không có cờ.
Chỉ có một sợi dây mỏng nối giữa hai con người — một sợi dây sẽ kéo theo số phận của cả một thế hệ chiến lược.

Đặt tay lên Trục Trung Tâm

Người Được Chọn đưa Trường đến một khối kim loại trơ, đặt giữa phòng.
Trông như một cột trụ bị cắt ngang, không cao hơn thắt lưng.

Ông nói:

“Đây là Trục Trung Tâm.
Thứ duy nhất còn lại từ tầng căn bản của hệ thống cũ.
Nó không chứa dữ liệu.
Nó chứa… quyền hạn.”

Ông đặt tay lên khối kim loại trước.
Trường đặt tay lên sau.

Trong 3 giây, đèn trong phòng giảm sáng.
Một dòng dữ liệu sinh học chảy qua da bàn tay Trường — không nóng, không lạnh, không đau, nhưng đủ để anh nhận ra:

Từ giây phút này, anh không còn là một cá thể tự do.
Anh là người giữ Trục.

Mệnh lệnh không thể từ chối

Người Được Chọn rút tay về.

“Từ hôm nay, cậu báo cáo trực tiếp cho ta.
Không qua ai khác.”

“Cậu tuyển người.
Cậu chọn 8 trụ.
Cậu tạo 100 bóng.”

“Ta chỉ giám sát.
Còn quyền vận hành là của cậu.”

Ông nhìn Trường lần đầu tiên bằng ánh mắt không phải của lãnh đạo — mà của người giao lại một món nợ.

“Đêm Giao Chỉ 17 đã chứng minh một điều:
Sự im lặng của cậu cứu được bầu trời.
Giờ, ta cần sự im lặng đó để dựng lại một hệ thống mới.”

Trường đáp một câu duy nhất:

“Tôi sẽ làm.”

Người Được Chọn gật đầu nhẹ:

“Và cậu không được phép thất bại.
Cả quốc gia không chịu nổi thất bại thêm một lần nữa.”

Khoảnh khắc không thể quay lại

Khi Trường rời khỏi phòng, hành lang dài trước mặt anh không còn là đường hầm vô danh.
Nó giống một rãnh sâu — ranh giới giữa người lính vô tuyếnkẻ mang chiến danh Trường.

Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận rõ rằng:

  • Tên cũ đã chết.
  • Sự im lặng không còn là tính cách — mà là vũ khí.
  • Và anh đã bước sang một chiến tuyến không thể quay lại.

Phía sau cánh cửa đóng lại, Người Được Chọn thở dài một hơi — hơi thở của người vừa đẩy một con người vào vùng không có đường rút.

Còn Trường thì bước đi không ngoái lại.
Bởi từ giây phút ấy, anh không còn được phép có quá khứ.

— HẾT CHƯƠNG—

Đơn Vị 108 | Bút danh: Hạ Kỳ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang